Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Phan_26
Đứng ở phía cổng. Thời gian dần trôi nhưng nó vẫn không xuất hiện, tâm trạnghắn dân lên một điều gì đó, cảm giác trống trãi như trước đây và đầy thất vọng.Có lẽ con người hắn chỉ mãi mãi lẻ loi mà thôi. Một con người lạnh giá, khôngai nhìn vào hắn có thể biết được hắn đang buồn bởi nỗi buồn không được thể hiệntrên gương mặt thanh tú kia. Chỉ có một sắc thái mà thôi: Vô cảm!!!
Chuông vào học đã vang lên, chán nản. Hắn leo ra rào ra khỏi trường, hôm nayhắn không còn tâm trạng để học nữa, bước đi về phía trước một cách vôđịnh
Ngồi trong lớp mà nó cứ ngóng ra ngoài cửa. Tại sao hắn chưa vào lớp?? Không lẽhắn bị bắt đi rồi sao? Đã vào học 5” rồi mà!!! Đứng ngồi không yên, chịu khôngnổi nữa, định chạy đi tìm hắn thì cô bước vào lớp. Nó đành ngồi xuống nhưng mắtvẫn không rời nơi cánh cửa kia, chờ đợi một bóng hình……
* Chap 72:
Cả buổi học hôm đó, chờmãi mà không thấy hắn. Không hiểu sao nó lại lo cho hắn lắm. Long thì trở lạilớp nhưng chỉ đi một mình mà không có hắn. Hỏi tên Long thì Long lại nói là“Không biết nữa!!”. Thật là!! Suốt buổi học nó cứ loay hoay mà không tập trungđược gì cả
Chuông hết giờ vừa vang, nó vội cất tập vở và nhờ Quân trở về. Quân cũng ậm ừvài tiếng rồi lấy xe ra, có vẻ như Quân không muốn nó về nhà. Rủ nó đi chơi…nhưng bây giờ thì tâm trí nó không còn quan tâm gì tới chuyện chơi bời nữa. Nómuốn tìm hắn!!
Vừa tới trước cổng, nó vội phóng xuống xe, không chào Quân một tiếng làm choQuân cảm thấy hụt hẫng. Nhưng chỉ một chút thôi vì Quân tin rằng qua sự việcsáng nay thì nó đã có cảm tình đối với Quân rồi. Quay đầu xe trở về nhà, đốivới Quân hôm nay là một ngày đẹp trời
Chạy nhanh vào trong, qua cái khuôn viên nhà hắn thôi cũng đã muốn đứt hơi rồi.Mở cánh cửa ra, nhìn vào trong không thấy hắn xem ti vi. Nó lại bắt đầu lolắng, vội bước vào. Đi thật chậm lên trước phòng hắn, nó chần chừ không biết cónên vào hay không, rồi sau vài giây. Vặn tay nắm cửa, nó khẽ ló đầu vào trongtìm. Hắn đang nằm trên giường, hắn ngủ sao???
Tò mò định bước vào, nhưng thôi…… Dù sao thì hắn cũng đã về chứ không bị saocả. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, nó bước về phòng. Không hiểu sao nó lại thấy có lỗivới hắn nhỉ? Không lẽ lúc đó nó đến chỗ tìm Quân là sai sao??? Nhưng có chuyệngì khó hiểu ở đây thì phải??
“Trên người Quân không hề có một vết thương, quần áo lúc đó cũng không bị sốcxếch, bọn xã hội đen kia thì lại bắt mỗi người theo mỗi hướng mà không theo mộtđường!! Tại sao nhỉ?”
Đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì điện thoại rung lên liên hồi làm cho nó giật mìnhnhảy cẩn lên một cái. Lam gọi cho nó, không biết có chuyện gì nữa. Vội bắt máy,chưa gì nó đã nghe tiếng Lam thút thít ở đầu dây bên kia
-Huhu……… Nhi ơi….. tao buồn quá………
-Mày bị gì nữa vậy??? Sao lại buồn??
-Lúc nãy…………….
-----------------------------
Lúc ra về, Lam đang xếp tập vở bỏ vào cặp, nhỏ quyết định rồi, nếu Duy ngạikhông dám tỏ tình thì nhỏ sẽ ngỏ lời trước với Duy, mặc kệ có mất giá haykhông! Quan trọng là nhỏ nghĩ rằng Duy cũng thích nhỏ.
Dẹp xong xuôi hết thì lại không thấy Duy đâu, Lam vội đi tìm. Cổng trước cổngsau đều không thấy. Thất vọng, Lam bước đi, lúc nãy nhỏ đã lỡ nói với bác táixế là không cần đón rồi, bây giờ thì phải tìm một chiếc Taxi thôi. Bước đến ngãba, nhỏ thấy Duy đang đứng đó, đang nói chuyện với một người con gái khác. Tựnhủ rằng chỉ là bạn bè thôi
Nhưng nhỏ không thể kìm nén được khi thấy Duy ôm người con gái ấy. Lam là mộtđứa con gái yếu đuối và mít ướt, trước tình cảnh đó thì nhỏ không thể nào chịuđựng được, nhỏ quay lưng bỏ chạy, nước mắt lăn dài trên má…….
-----------------------------
Nghe Lam kể, nó cảm thấy thương Lam và lo cho Lam lắm, nó sợ nhỏ sẽ làm chuyệndại dột. Trong chuyện này thì không thể trách Duy được, bởi Duy chưa từng mởlời nói thích Lam vậy nên không thể nói Duy là một kẻ lăng nhăng được. Bây giờtốt nhất là phải đến ở bên cạnh Lam, như vậy thì nhỏ mới không làm bậyđược
-Mày đang ở đâu vậy?? Tao tới!!
-Tao….. hức……. Tao đang ở nhà thờ đối diện trung tâm mua sắm…… hức….. thànhphố
-Đợi tao, đừng có đi đâu hết!!
Vội dập máy, nó chạy ra khỏi nhà và bắt một chuyến xe bus, phải nhanh lên thôi.Hy vọng và khóc xong thì nhỏ sẽ bình tĩnh nếu không thì sẽ lớn chuyện lắm
+=+=+=+=+=+=+=+=+=
Sau khi chào tạm biệt cô em họ, Duy bước đi. Hôm nay Duy nôn nao lắm, vì Duythích Lam và Duy đã chọn hôm nay để tỏ tình với Lam. Duy là con trai nhưng lạikhông rõ về chuyện yêu đương vì vậy đã nhờ cô em họ giúp đỡ và nhờ cô chọn choDuy một món đồ để tỏ tình với Lam.
Mua cho Duy hai chiếc nhẫn cùng hai sợi dây đề phòng đeo không vừa thì sẽ làmdây chuyền luôn. Cô gái bước đến chỗ anh mình, giúp ông anh họ xong thì cô cũngphải đi du học, vì vậy cả hai mới ôm lần cuối chào tạm biệt.
Lấy điện thoại và cố gắng gọi cho Lam. Nhưng mọi nổ lực của Duy điều không đượcgì cả. Lam khóa máy hay đúng hơn là nhỏ chặn cuộc gọi đến từ Duy. Chỉ nghĩ lànhỏ đang bận nên đành gửi cho nhỏ một tin nhắn
[Lam đang ở đâu vậy? Gặp Duy một chút được không??]
Nhận được tin nhắn của Duy, nhỏ lại khóc to hơn. Nhỏ thích nhà thờ và nhỏ luôntìm đến nhà thờ, nơi yên tĩnh để giải tỏa đầu óc và được cầu nguyện. Nhưng hômnay, tại phía sau nhà thờ, nhỏ lại làm náo động nơi đó. Nhỏ buồn lắm………. Nhớlại chuyện lúc nãy, cầm điện thoại nhắn cho Duy một tin
[Tôi không muốn gặp anh nữa, đừng nhắn tin cho tôi]
Tin nhắn chuyển đến, Duy hụt hẫn, sao Lam lại lại nhắn tin như vậy??? Sao nhỏkhông muốn gặp Duy? Nụ cười dập tắt trên môi. Cố tìm cách gọi cho Lam nhưngkhông được. Nhắn tin thì Lam cũng không trả lời. Bước đi về phía trước một cáchvô định.
Ngày hôm nay có 3 conngười chìm trong khoảng lặng. Lam thì đang buồn, Duy lại lo lắng. Còn hắn, hắncứ ngồi một mình đó, lúc nó về nhà chưa được bao lâu thì lại bỏ đi, chắc là nóđi cùng Quân. Hắn không nên đặt niềm tin quá nhiều, không nên từ bỏ niềm hyvọng nhỏ nhoi về người con gái kia để bay giờ lại thất vọng………..
*Chap 73:
Bước đi về phía trước,Duy chán nản. Khó lám cậu mới dám quyết định tỏ tình với Lam, vậy mà bây giờlại nhận lại một câu không muốn gặp nữa. Kêu một chiếc taxi, ngồi mãi khôngthấy Duy nói gì bác tài xế quay lại hỏi
-Cậu muốn đi đâu?
-À……. Nhà thờ đối diện trung tâm mua sắm thành phố
Chiếc xe nhẹ lăn bánh. Duy thuộc đạo chúa. Những lúc buồn cậu thường tìm đếnnhà thờ, nơi có cha giúp đỡ cho cậu khi cậu mắc lỗi. Có lẽ đến đây mới có thểgiúp cho cậu thanh thản được.
Chiếc xe đổ trước cổng. Duy bước bào trong, hôm nay cha sứ đang làm lễ chongười khác. Đành đi dạo sau nhà thờ vậy. Nhà thờ ở đây có vườn hoa hướng dươngrất đẹp, chúng được các tu sĩ chăm chút từng ngày và cũng từng do tay Duy tướinước. Duy yêu chúng vì chúng như niềm vui của Duy, Duy vui thì cây tươi, Duybuồn thì cây héo. Hôm nay cây có vẻ như rũ xuống vì nỗi buồn của Duy
Chợt nghe tiếng thút thít của ai đó, Duy vội loay hoay tìm. Nhìn về phía câysồi già, một cô gái đang ngồi trên chiếc xích đu cạnh đó nước mắt ngắn dài.Không mất nhiều thơi gian để Duy nhận ra Lam, hình bóng mà cậu luôn nghĩ về mỗingày
Tiến lại và ngồi xuống bên cạnh. Duy không biết cách dỗ con gái, Duy chưa từngphải dỗ con gái nín khóc bao giờ. Mặc dù cậu rất muốn hỏi tại sao Lam lại nhắntin như vậy nhưng thôi, cứ để Lam khóc hết đi đã.
Lam cứ ngồi khóc, nhỏ cúi mặt nhìn vào chiếc điện thoại, nhìn vào dòng tinnhắn. Nhỏ cũng chẳng biết mình khóc bao lâu rồi nữa, và nhỏ cũng chẳng để ý cóai đó đã đến ngồi bên cạnh mình. Cứ mỗi lần nghĩ tới hình ảnh lúc Duy ôm ngườicon gái kia thì nhỏ lại òa lên.
Duy lúng túng, vội lấy một chiếc khăn tay đưa cho Lam (sến). Duy chỉ buông rađược một câu nhỏ xíu
-Đừng khóc nữa………
Giật mình, Lam quay phắt qua. Vừa nhìn thấy Duy nhỏ đã đưa tay lên lau hết nướcmắt như để che dấu, để cho người khác không biết mình đang khóc, quay mặt đichỗ khác, nhỏ nói với giọng lạnh lùng
-Sao anh biết tôi ở đây mà đến? Anh đến đây làm gì chứ??
-Lam bị sao vậy? Có chuyện buồn sao?
Chợt cười một cái đầy chua chát, nhỏ quay qua nhìn thẳng vào mắt Duy
-Còn hỏi nữa sao? Anh đang giả vờ đấy à? Hay người ta đi rồi nên lại tìm tớitôi để mời đi chơi cho đỡ buồn?
Duy ngớ mặt, cậu chẳng hiểu Lam đang nói gì. Nhưng cậu hiểu một điều ở đây là:Lí do Lam khóc là vì Duy. Nhưng dù thế nào thì cũng phải làm rõ chuyện này, đểDuy còn nói những gì mình ấp ủ bấy lâu nay. Duy không muốn kéo dài nữa, dù thếnào thì hôm nay phải nói với Lam
-Lam đang nói gì vậy? Tại Duy mà Lam khóc sao? Duy đã làm gì sai sao?
-Đừng giả vờ như không biết chuyện gì nữa!- nhỏ quát lên, nước mắt lại chảy…..nhỏ không nghĩ là mình lại yêu Duy nhiều đến vậy- Chẳng phải anh đã có ngườiyêu rồi sao? Anh ôm cô ta ngay giữa đường. Sao chứ? Bây giờ lại đến tìm tôi.Anh đang định bắt cá đấy à? Tôi không muốn gặp anh nữa!
Nói rồi nhỏ vội đứng lên bỏ chạy
Hóa ra là vậy. Chỉ tại cái ôm, ôm cô em làm gì để bây giờ như vậy. Thật là!!Không thể để Lam đi được, Duy vội chạy theo. Nhỏ chạy khá nhanh.
Vừa xuống khỏi chiếc xe bus, nó vội tìm cái nhà thờ. Sau một hồi lò mò tìmđường, cuối cùng nó cũng tìm thấy. Vừa định vọt vào trong thì đã thấy Lam chạyra với tốc độ tên lửa (~_~!), tay thì lau đi nước mắt, chưa kịp mở miệng gọiLam lại thì nó đã nghe người khác làm rồi. Duy từ trong chạy theo, miệng í ớigọi tên Lam. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra và cũng vội ba chân bồn cẳngchạy theo
Khoảng cách của Lam và Duy ngày càng xa. Nhỏ chạy thật nhanh vì muốn trốntránh, nhưng Duy quyết rồi, không thể để mọi chuyện ngày càng nghiêm trongđược, phải làm rõ và nói với Lam. Dồn hết sức chạy nhanh hơn, Duy chộp đượcnhỏ
-Lam hiểu lầm rồi, nghe Duy giải thích đi, nghe Duy giải thích đã!!
Mặc cho Duy nói nhỏ vẫn cung tay liên hồi, cố tìm cách đẩy Duy ra. Giữ nhỏ thậtchặt, Duy lại hét thật to
-Đó là em gái, là em họ của Duy!! Là em họ!!
Lam khựng lại, Duy nói là em họ. Là em họ sao?? Không thể như vậy, em họ thìlàm sao lại có thể ôm nhau như vậy chứ? Nhỏ vẫn không tin, hất tay Duy ra, nhỏlại hét
-Đừng cố biện hộ nữa!! Em họ mà lại cười nói vui vẻ rồi lại ôm nhau sao? Anhnghĩ tôi là con ngốc à??
-Vì chiều nay con bé phải bay đi du học, nên Duy mới ôm chào tạm biệt nó. Duyđã nhờ con bé giúp Duy………….
Duy lại ngập ngừng, Lam không nói, nhỏ vẫn đang tiếp tục chờ Duy giải thích.Lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, Duy mở ra và đưa trước mặt Lam
-Duy nhờ con bé mua giúp cái này
Nhỏ thấy hai chiếc nhẫn được làm đơn giản nhưng cách điệu, nhỏ mở to mắt. Vậylà Duy nói thật sao? Nhỏ không nói được gì, đầu cúi xuống như biết mình đãsai
Thấy vậy, Duy vội tận dụng thời cơ, tháo ngay chiếc nhẫn đeo vào choLam……….
-Thôi chết! Không vừa!!
Nó đứng từ xa để xem tình hình nãy giờ, vì nó nghĩ nên để hay người đó giảiquyết, nhưng người đâu mà nhiều chuyện thấy gớm. Cả đám người vậy lại như xemtạp kĩ (~_~) làm nó không thấy được gì. Cố gắng chen vào trong đám đông
Duy lôi sợi dây ra, cũng may là cô em họ đã chuẩn bị trước, vội xỏ chiếc nhẫnvào bên trong sợi dây và đeo cho Lam. Khẽ cúi xuống nói thật khẽ vào tainhỏ
-Duy yêu Lam!!
Hồn Lam như lơ là trên mây, không ngờ rằng Duy cũng yêu nhỏ. Không biết nên nóigì, nhỏ chỉ ngước lên nhìn Duy, Duy đưa cho nhỏ thêm một sợi dây cùng chiếcnhẫn khác. Nhỏ hiểu, như vậy thì nhỏ không cần nói, chỉ cần nhỏ đeo cho Duy cónghĩa là nhỏ đồng ý.
Chần chứ một chút, nhỏ nhận lấy sợi dây và đeo vào cổ cho Duy. Duy mừng rỡ, ômnhỏ quay một vòng, đám đông hú lên như sở thú. Nó bịt chặc tai nhăn nhó nhưngmiệng vẫn cười vì mừng cho con bạn.
Hai kẻ kia nãy giờ mãi lo hiểu lầm- giải thích- yêu…… mà không để ý thấy đámđông, nghe mọi người xì xầm lúc này cả hai mới đỏ mặt. Những cô gái thì nhìnrồi thở dài “Ước gì mình cũng được như vậy!!” Nó chỉ lắc đầu nhìn mấy con nhỏngán ngẩm.
Thôi thì người ta yêu nhau rồi, nó ở đây làm gì nữa, đi về thôi. Và vội bắtngay chiếc xe bus vừa chạy tới, nó leo lên và trở về nhà. Lòng thầm vui vì hiệngiờ hai con bạn của nó đã được hạnh phúc rồi. Còn nó thì sao? Chán thật!!
Vừa bước vào trong nó đã thấy tên Long ngồi trên ghế salong cầm điện thoại bấmbấm rồi lâu lâu lại cười cứ như tự kỉ. Nhìn là nó biết tên Long đang nhắn tincho Mi rồi.
Vội chạy lại chỗ Long, nó lại hỏi chuyện lúc sáng
-Này! Lúc sáng anh với anh ta có bị gì không? Có bị bọn đó đánh trúng phát nàokhông?
-Hả? Chuyện gì?...........À……. Không sao hết- tên Long chợt gãi gãi đầu rồicười
-Vậy không có chuyện gì hết sao?
-Ừ
-Vậy anh ta bị cái gì vậy? Sao lại bỏ về trước?
Nhìn mặt nó nhăn nhó, tất nhiên là Long biết kế hoạch đó rồi, chỉ có một mìnhnó là không biết thôi. Và trong chuyện này rõ ràng Phong là kẻ thua cuộc. Longchỉ khẽ lắc đầu và buông ra một câu
-Không biết nữa!!
Chán nản bước lên phòng, lại khẽ nhìn sang phòng hắn. Chẳng hiểu hắn gặp chuyệngì nữa.
*Chap 74:
Trưa hôm đó, đi ra đivào mấy lần mà cũng không thấy hắn bước chân ra khỏi phòng, không biết hắn cóđói không, vậy là nó lại quyết định rót một ly sữa mang cho hắn.
Cầm một ly sữa đầy nhóc, nó gõ cửa phòng liên hồi, nhưng đợi mãi chẳng thấy hắntrả lời
-Anh đang ngủ hả, tôi vào đấy nhé!!
Vẫn không trả lời, quyết định đẩy cửa bước vào trong. Hắn đang ngồi dựa lưngvào tường, tai đeo headphone, gương mặt không biểu hiện tí cảm xúc nào
Nhẹ nhàng đặt ly sữa lên bàn, nó tiến lại khẽ lay vai hắn
-Này, anh dậy uống sữa đi, tôi mang cho anh này!!
Hắn vẫn không thèm nhúc nhích, lạ thật. Hết kiên nhẫn nó bực mình giật cáiheadphone ra hét nào tai hắn
-NÀY!!!!!!!! Anh có nghe tôi nói gì không vậy
Khẽ nhíu mày, hắn vẫn không mở mắt, tay giật lấy cái headphone, hắn nói bằngmột giọng lạnh lùng và xua đuổi
-Không uống! Mang ra và đi chỗ khác!!
Quái lạ, cái cách hắn nói chuyện cứ như lần đầu vừa mới gặp nó vậy. Tất nhiênlà nó sẽ nhất quyết không ra khỏi đây nếu như chưa hiểu rõ có chuyện gì và tạisao hắn lại đối xử với nó như vậy
Mặt bắt đầu nhăn nhó, tay vẫn tiếp tục giật cái headphone, nó hỏi
-Yà, anh bị khùng đột xuất sao? Tự dưng lại nói như vậy!! Không lẽ sáng nay bịđập trúng vào đầu sao?
Không nói gì, hắn lại bắt đầu cái hành động gián tiếp chọc tức nó, mặt quay đihướng khác, tay giật lại cái headphone
Đầu bốc khói, nắm chặt cái headphone, mặt mày bặm trợn nó lại tiếp tục nói chorõ mọi chuyện
-Yà, anh bị cái gì vậy chứ?? Tự dưng lại làm vậy là sao? Tôi làm gì mà anh lạilàm như vậy? Tôi hỏi mà anh không nói? Anh đang khinh thường tôi đấy hả?
Không đáp, hắn đứng dậy và giật luôn cái headphone ra khỏi máy nghe nhạc. ChỉnhVolume thật lớn như để át đi giọng nói của nó, bước đến chỗ cái giường hắn lạinằm xuống ngủ
Nhưng khổ nổi, cái máy nghe nhạc lại không đủ lớn để “phủ” đi cái giọng của nó.Tiếng nó vẫn léo nhéo bên tai. Hắn cảm thấy khó chịu, rất khó chịu. Cả ngày hômnay hắn vẫn đang cố gắng để quên đi hình ảnh của nó, quên đi hình ảnh của đứacon gái nhí nhố nhưng lại quan tâm người khác. Nhưng lại không được, vì vậy hắnmới nghe nhạc để thư giản vừa dịu đi được một lúc thì nó lại khơi dậy mọi thứtrong đầu hắn.
-YA!! ANH BỊ SAO VẬY HẢ!!!! BỰC MÌNH THẬT! TÔI NHỊN ĐỦ RỒI ĐẤY NHÉ!!!
Nhào tới chộp lấy cái gối, nó quăng thẳng vào mặt hắn.
Không nhịn nổi nữa, hắn ngồi dậy quát
-TÔI ĐÃ NÓI LÀ CÔ ĐI RA KHỎI PHÒNG TÔI MÀ!! SAO CÔ KHÔNG ĐI VỚI QUÂN ĐI, CÔQUAN TÂM CẬU TA LẮM MÀ!!
Nghe hắn nói, không hiểu sao nó lại nhớ tới chuyện lúc sáng……. Không lẽ…. hắngiận là vì nó đến giúp Quân mà không giúp hắn sao? Phải vậy không chứ? Không lẽcon người hắn lại nhỏ nhen như vậy sao? Tự xử được thì thôi chứ có bị thươngtích gì đâu là lại giận như vậy!! Thật là! Không thể chịu nổi mà
-Ya, tôi quan tâm Quân thì sao chứ? Quân là bạn thân của tôi, không quan tâmQuân thì tôi lại đi quan tâm cho cái tên đáng ghét anh sao?
-Vậy thì cô đi mà quan tâm cho cậu ta, mang sữa vào đây làm gì? Tôi không uống,cô mang ra đi
Vừa nói hắn vừa cầm cốc sữa dúi vào tay nó và đẩy nó ra ngoài và đóng xầmcửa
-Này…. này…… ax thật là!! Tức chết mà. Anh nói tôi không quan tâm anh sao chứ,không quan tâm thì mang sữa làm gì, đúng là điên mới đi mang sữa choanh…..
Nó xị mặt vì hành động của hắn, dốc hết ly sữa vào miệng nó lại bước xuống nhà.Quyết rằng sẽ không bao giờ mang sữa cho cái tên vô ơn đó nữa. Không ngờ chỉ vìchút xíu chuyện như vậy thôi mà cũng…….. “Đúng là cái đồ nhỏ nhen, íchkỉ!!”
Tay rửa ly mà đầu nó vẫn không thể hiểu được tại sao cái tên đó lại đối xử vớinó như vậy. Mắt nhìn vào cái ly, miệng thì cứ mãi lầm bầm.
Nãy giờ tên Long ngồi ở bên dưới nghe hết những gì hắn và nó nói rồi lại gọiđiện thông báo cho Mi cứ như nghĩa vụ. Cả hai ngồi bàn tán rồi lại cười cười,rồi tên Long lại gật gật như Mi đang ngồi trước mặt vậy. Nếu nó mà biết thìchắc cặp đôi này không toàn thây quá!!
Đi đến lấy nước trong tủ lạnh, nhìn nó cứ đứng lơ mơ, nước thì vẫn xả liên hồimà không hề dùng. Nhào tới tắt nước tên Long lợi dụng cơ hội quát nó
-Này! Ở Châu Phi người ta không có nước để sài đấy, cô lại đi xả không như vậyđấy hả?
-Ờ.............Xin lỗi, không để ý!
Nói ngắn gọn rồi quay lưng trở lên phòng làm cho lên Long thoáng đơ vì hànhđộng lạ lẫm của nó, vội chạy theo miệng cứ lảm nhảm liên hồi
-Này, sao lúc sáng cô lại đến chỗ Quân mà không đến chỗ của tụi tôi? Bộ cô yêuQuân rồi sao? Sao lại quan tâm đến Quân nhiều như vậy? Cô……. bla bla bla…..
Rầm!!!
Khó chịu vì tên Long cứ đi theo lải nhải, nó dậm một phát vào chân tên Long,máu nóng lại dồn lên, nó quay qua quát
-Anh im lặng một chút thì chết à? Sao nói nhiều quá vậy chứ? Tôi đến chỗ Quânvì tôi nghĩ là Quân là bạn thân của tôi và Quân về đây chưa được bao lâu nên sợQuân gặp chuyện bất trắc thôi. Còn anh ta tự lo được cho nên tôi mới định đếnsau!! Chưa gì mà đã giận, thật là………….. Axxxx
Vùng vằng bỏ lên phòng nó dồn hết tức tối xả vào cái cửa. Rầm một phát, cánhcửa được khép vào “nhẹ nhàng”. Nhảy lên giường và chùm gối lên đầu. Nó muốn chomấy tên đó chết quách đi cho rồi!!
Mặt nhăn nhó ôm chân, tên Long hối hận vì lại chọc tức nó để phải lãnh hậu quảnhư vầy. Chợt khẽ nở nụ cười, tên Long đi đến trước cửa phòng hắn.
Cộc.. cộc…..
-E hèm, nghe rõ rồi chứ!!
Cánh cửa phòng bật mở, hắn bước ra khẽ cười cười. Nhìn Long như và gật đầu mộtcái như muốn nói “Sẽ trả ơn mày sau”
Bây giờ thì lại tới lượt hắn phải xin lỗi nó rồi. Hic, sao cứ phải giận quagiận lại làm gì không biết. Biết trước thì hắn đã làm hòa lúc nãy rồi. Đi đếngõ cửa phòng nó
-Này, đầu heo, ra đây tôi có chuyện muốn nói!!
-KHÔNG MUỐN NGHE!!
-Mở cửa ra đi!!
-KHÔNG!!
-Mai cô nghỉ học luôn đi, tôi cấp phép cho cô đấy!!
Bước chân rầm rầm đi ra, mặt đầy sát khí, nó mở cửa…………
*Chap 75:
-CHUYỆN GÌ??
Nó nói như tát nước vào mặt hắn, mặt xoay qua chỗ khác như không muốn nóichuyện. Hắn chỉ nhìn nó mà không đáp.
Đứng mãi mà chẳng thấy hắn nói gì, nó lại bực tức
-Này! Anh kêu tôi ra đây để đứng làm cảnh cho anh ngắm sao. Có gì nói đi! Đểtôi còn ngủ!!
-Giờ này mà cô ngủ được sao?
-Giờ nào mà tôi ngủ chả được, thích ngủ giờ nào thì tôi ngủ giờ đó!!........Anh kêu tôi ra đây để hỏi chuyện ngủ sao? Có gì thì nói nhanh lên
Chần chừ một lúc, thật ra thì vừa nghe được những gì nó nói hắn đã vội đến kêunó mà chưa nghĩ ra được lí do. Không lẽ bây giờ lại nói “Tôi muốn làm hòa”, vậyđâu có giống như con người hắn…………
-Ờ…………. Tôi muốn….. uống sữa!
Trợn mắt lên nhìn thẳng vào mặt hắn, cái tên này đúng là thích trêu ngươimà….
-Lúc nãy không uống, không cần mà. Sao bây giờ lại đòi uống?? Anh bị bệnh điênà? Vậy thì vào 3TK ở đi!!
Hắn nhíu mày khó hiểu. Nó đang lảm nhảm cái gì vậy chứ? Làm mặt hình sự, hắnnhìn nó hỏi
-3TK là gì?
Nhìn sắc mặt hắn, nó khẽ rùng mình, miệng lắp bắp…..
-Ờ…….. 3TK là……. là viết tắt của… của…..Trung Tâm…… The King…… Ờ….. đúng rồi…trung tâm của những ông vua ấy!! Nơi mà những người tài giỏi có tố chất làmngười đứng đầu tới đấy. Mấy người tài giỏi hay bị điên lắm, hề hề. Thôi…. tôiđi ngủ đây
Vội đóng cái cửa, nhưng lại bị cái tay hắn đẩy ngược lại. Mặt hầm hầm nhìn hắn,khó chịu mà muốn đấm một phát cho xịt máu mũi ra. Đã giận rồi thì đi chỗ khácđi, còn qua đây tìm làm gì chứ? Bực mình hết sức. Không thèm nói một câu. Nónhìn hắn như muốn hỏi “Gì nữa đây?”
-Tôi nói là tôi muốn uống sữa!!
-Thì anh tự đi lấy mà uống!!
-Không thích!!
-Ax……
Hất cái cửa một phát làm nó đập vào tay hắn. Mặc kệ hắn đứng nhăn nhó, nó bướcrầm rầm xuống dưới. Đi ngang qua hắn nó còn cố ý dẫm vào chân hắn một phát đauđiếng. “Này thì uống sữa!! Đồ chết tiệt”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian